Thứ Tư, 29 tháng 6, 2011

Sự thật về “Thánh” viết “chữ Trời”

Thời gian gần đây, giới doanh nhân đồn đại rôm rả về một “siêu người giời” ở Bắc Ninh. “Người giời” này có một khả năng đặc biệt, trên cả thần thánh, đó là ban “lệnh giời”, giúp người đời đạt được mọi mong ước, danh vọng.
Điều đặc biệt là “người giời” chỉ tiếp đón doanh nhân, người giàu, quan chức, chứ không tiếp dân thường, người nghèo.

Trong đời làm báo, tôi đã gặp vô số “người giời”, từ Nam chí Bắc, nhưng quả thực, tôi chưa từng thấy ai giàu có bằng nghề bói toán, cầu cúng kinh hoàng như Nguyễn Thành Bút.
Nguyễn Thành Bút ban "lệnh trời"

Trong bữa nhậu, anh bạn doanh nhân kể rằng, từ nay, anh ta không phải khốn khổ chen chúc, tranh cướp ấn đền Trần để xin thăng quan, tiến chức nữa, mà chỉ việc đăng ký rồi xếp hàng chờ đến lượt, sẽ được ban “lệnh trời”. Ấn đền Trần chỉ là ấn vua ban, chứ lệnh của “người giời” là lệnh trời ban, lệnh thiên đình, nên giá trị hơn nhiều. Anh ta kể hết ông nọ đến bà kia, sau khi xin “lệnh trời” của “thầy” Bút, thì việc kinh doanh, làm ăn phát đạt hẳn, tiền của cứ… vào như nước?

Tò mò với câu chuyện của anh bạn, tôi tìm về Thuận Thành (Bắc Ninh). Từ thị trấn Hồ, hỏi “thầy” Bút, bất kỳ ai cũng biết và chỉ đường rành rẽ. Anh xe ôm bảo: “Người giời gì cái lão ấy, toàn lừa đảo thôi. Chả hiểu hắn có tài gì mà rất nhiều quan chức, đại gia bị hắn dắt mũi, cung tiến tiền bạc nhiều vô kể”.

Chúng tôi đến giữa cánh đồng, thì có một cái ngã ba, một chị tầm 35 tuổi đứng bên đường như thể chờ xe giữa cái nắng như đổ lửa trưa hè. Tôi hỏi xã An Bình, chị ta chỉ rẽ trái. Tôi hỏi tiếp nhà “thầy” Bút, chị ta chợt nhảy dựng lên chửi, toàn từ bậy bạ: “Cha bố mày, vào nhà thằng Bút làm gì. Cha bố mày, cút đi đừng hỏi…”. Chị ta cứ chửi như súng liên thanh khiến tôi hoảng hồn. Một chị bế cháu bé tiến lại bảo: “Chị ta bị dở đấy, chú đừng hỏi làm gì. Chú cứ đi thẳng đường này, thấy ôtô đỗ thành rừng thì là dinh thự nhà ông Bút”.

Sau này, tìm hiểu trong làng, người dân đồn rằng, ma quỷ nhập vào người đàn bà kia để phá ông Bút, nhưng ông này cao tay, nên ma quỷ cũng chưa làm gì được. Hàng ngày, người đàn bà điên dở ấy cứ đứng ở đầu xã từ sáng đến đêm. Hễ khách đến, hỏi đường vào nhà ông Bút, là bà ra chửi ráo, chửi cả khách hỏi đường lẫn chửi ông Bút. Chị ta toàn gọi “người giời” là “thằng”. Tôi thì không tin chuyện ma quỷ, vì nó nhảm nhí quá. Nhưng hôm sau quay lại, thấy chị ta vẫn phơi mặt dưới cái nắng như thiêu, như đốt, với đường nhựa bỏng rát giữa cánh đồng để làm nhiệm vụ phá rối ông Bút. Tôi lại thử hỏi chị ta nhà ông Bút, chị bất ngờ nổi đóa y như lần trước.

Cả trăm chiếc ôtô đỗ dọc đường liên xã An Bình. Từ con đường liên xã rẽ trái vào con đường riêng dẫn đến biệt phủ. Đây là con đường rộng rãi, lát gạch đỏ chót, do “Thánh Bút” làm riêng cho mình, nên không phải ai cũng vào được. Hai bên con đường lớn này, xe ôtô cũng nối đuôi nhau dài hút tầm mắt. Mặt tiền của biệt phủ kéo dài hun hút theo con đường riêng này. Tôi thực sự choáng ngợp trước một biệt phủ cực kỳ hoành tráng, rộng vài hécta, choán hết đầu làng. Thật là một cảnh tượng không tin nổi. Tôi nhòm ngang, ngó dọc mãi, mà không thấy chiếc xe máy nào.


Ô tô xếp dọc đường liên xã

Ngôi nhà sàn ngay đầu làng, nằm ngoài biệt phủ cũng là của Nguyễn Thành Bút. Ngôi nhà cực lớn với 24 cột gỗ lim, mỗi cột một người ôm không xuể. Để có được những chiếc cột gỗ lim khổng lồ, thẳng đuồn đuỗn như thế này, theo giới thợ mộc, phải nhập những cây gỗ lim lớn từ châu Phi, chứ ở Việt Nam và Lào đã cạn kiệt rồi, không moi đâu ra nữa. Toàn bộ thành vách, cánh cửa, vì kèo đến sàn ngôi nhà cũng đều làm bằng gỗ quý. Ngôi nhà lớn đến nỗi, tôi xoay ngang, xoay dọc, mà không thu hết được vào ống kính máy ảnh.

Để dựng được ngôi nhà sàn khổng lồ này, theo giới chuyên môn, “người giời” phải bỏ ra không dưới chục tỉ đồng. Người dân trong làng bảo, thợ mộc nổi tiếng khắp tỉnh tập trung làm ngôi nhà gần 5 năm mới xong. Ngôi nhà đẹp và hoành tráng thế, nhưng “người giời” khóa cửa để đó, chưa sử dụng đến. Cạnh ngôi nhà sàn khổng lồ, ngay đầu con đường riêng dẫn vào trung tâm biệt phủ cũng có một ngôi nhà sàn nữa. Ngôi nhà này là nơi kinh doanh các loại bánh kẹo, thuốc nước, dành cho đám tài xế của các sếp nghỉ ngơi, vì lái xe không được phép vào phủ.


Tòa nhà sàn bỏ không trong biệt phủ

Tôi cưỡi xe máy phóng vào biệt phủ, mấy vệ sĩ xông ra chặn đường. Mấy anh này quát nạt rất lớn và đuổi tôi ra ngoài. Hóa ra, để được vào biệt phủ, thì phải đăng ký trước, chứ không phải ai thích đến thì đến, thích vào thì vào. Mấy vệ sĩ chỉ tôi dòng chữ và số điện thoại ghi trên tường nhà: “Đăng ký xin lệnh, từ 9giờ đến 11giờ. Số điện thoại: 0126378855…”.

Không có cách nào diện kiến được “người giời”, tôi loanh quanh trong làng tìm hiểu. Mấy cụ già nhìn tôi lắc đầu bảo: “Cháu đi xe máy thế thì họ đuổi cổ, không vào được đâu. Người làng, cán bộ trong xã anh ta còn không thèm tiếp. Anh Bút chỉ tiếp quan lớn và đại gia đi ôtô thôi!”. Một cụ già ngồi chơi cờ trước ngôi chùa đầu làng cười khẩy: “Cái thằng Bút này chuyên nghề lừa đảo. Thánh thần gì nó chứ. Chả hiểu sao người ta cứ tin cái lá bùa nhí nhố của nó nhỉ? Cả làng này có ai xin đâu?”. Tôi tỏ vẻ ngạc nhiên rằng, không hiểu ông “người giời” này làm gì mà lắm tiền thế, xây cái biệt phủ to tướng, thì một cụ nói: “Cái biệt phủ này của Bút trị giá phải trăm tỉ chứ chả ít đâu. Riêng mấy hécta đất ở đầu làng này, cứ tính rẻ 4-5 triệu đồng một mét vuông, cũng không biết là mấy chục hay mấy trăm tỉ đồng rồi. Tiền xây dựng các công trình mười mấy năm nay cũng phải tốn kém cả trăm tỉ chứ chẳng ít đâu”.

Cũng lời khẳng định của người dân trong xóm, thì ngoài biệt phủ ở làng, Nguyễn Thành Bút còn có mấy cái biệt thự to vật vã ở Hà Nội. Đặc biệt, theo lời đồn, Bút còn có một biệt phủ ở Ba Vì (Hà Nội), còn to hơn cả biệt phủ tại làng. Nghe người dân kể về tài sản của “người giời” Nguyễn Thành Bút mà tôi ngỡ ngàng. Có lẽ phải đến hàng ngàn, hàng vạn người cúng tiến tiền bạc, thì Nguyễn Thành Bút mới có được cơ ngơi khủng khiếp như thế này.

Điều tra thêm về Nguyễn Thành Bút, thì tôi được nghe nhiều câu chuyện đồn thổi quái gở. Theo đó, Bút vốn sinh ra trong gia đình nông dân. Thuở bé chuyên đi chăn vịt, mò cua bắt ốc lấm lem ngoài cánh đồng. Lớn lên thì lười lao động, bỏ nhà đi phiêu bạt. Thế rồi, duyên trời Bút được một pháp sư bí ẩn nhận làm học trò. Vị pháp sư đã truyền hết pháp thuật cho Bút. Vị pháp sư chết, Bút chôn ông ta trong rừng. Đủ 6 năm, Bút quật mả sư phụ, mang hộp sọ về quê thờ tự. Đó cũng là lúc quyền năng ngút trời của Nguyễn Thành Bút phát huy.

Lại có một số người kể theo hướng khác: Năm lên 6 tuổi, cậu bé Bút bị trận sốt nặng, nằm ly bì mấy ngày liền không tỉnh, gia đình đã chuẩn bị hậu sự. Thế nhưng, sau khi ngừng thở hơn tiếng, cậu bé Bút đột nhiên bật dậy, ngơ ngác nhìn mọi người. Kể từ đó, Bút là con người hoàn toàn khác. Một vị “Thánh” đã mượn xác Bút để làm cái công việc mà các thầy bói thường khoe khoang là “cứu nhân độ thế”. Bút có thể nhìn về quá khứ, nhìn thấu tương lai, biết được vui, buồn, khổ hạnh của mọi sinh vật trên cõi nhân gian. Bút có thể ngồi ở nhà, nhưng xuất hồn ra ngoài vũ trụ để gặp các bậc thánh thần, Ngọc Hoàng thượng đế! Bút có thể làm được mọi việc, quyết định được tương lai cho mọi con người! Vậy nên, chẳng có gì lạ khi không cần hỏi mà Bút vẫn biết các con nhang đệ tử đứng trước mặt mình muốn gì và Bút có thể dễ dàng đáp ứng được mong muốn của họ bằng cách chỉ đường dẫn lối cho họ đạt được nguyện vọng chỉ bằng một lá bùa!

Cũng có một dị bản khác kể về cuộc đời của Nguyễn Thành Bút nghe cứ như chuyện bùa mê ngải lú của người dân tộc. Theo đó, Bút sinh năm 1964, cũng có thời gian đi bộ đội, đóng quân ở vùng biên giới phía Bắc. Do duyên trời sắp đặt, Bút được một người dân tộc thiểu số nhận làm đệ tử, truyền cho thuật sai khiến âm binh. Theo đó, Bút có thể viết bùa, đọc chú, sai âm binh đến giúp đỡ người này, ám hại người kia. Người đến cúng tiến tiền bạc, Bút sẽ sai âm binh ăn mặc khố xanh khố đỏ đi giúp đỡ, bảo vệ gia chủ. Nếu gia chủ phát tài, mà quên ơn Bút, thì Bút sẽ rút “âm binh tốt” về và sai “âm binh đểu” đi phá hoại, khiến gia chủ thân bại, danh liệt. Chính vì thế, nếu đại gia nào hưởng lộc lớn từ lá bùa của Bút, sẽ ngày càng phải công tiến tiền bạc nhiều hơn cho Bút. Điều này lý giải vì sao Bút lại giàu có kinh khủng như vậy.

Những câu chuyện thú vị về “siêu người giời”, khiến tôi càng khao khát muốn diện kiến ông ta.

Bấm số điện thoại 0126378855… thì một giọng nữ nhấc máy. Người phụ nữ này hỏi luôn: “Họ tên, tuổi, nghề nghiệp…”. Trước đó, người dân quanh thôn Giữa kể với tôi rằng, “siêu người giời” chỉ tiếp đại gia đi ôtô, nên tôi giới thiệu khá rùm beng, là một giám đốc công ty hoạt động trong lĩnh vực bất động sản. Nghe thế, người phụ nữ tỏ ra vồn vã bảo: “Em ưu tiên cho anh vào ngay chiều nay nhé. Đúng 3 giờ anh có mặt ở nhà thầy”.

2 giờ chiều hôm đó, tôi cùng 3 người bạn nữa lái xe đến Thuận Thành. Từ con đường liên xã, đến con đường dẫn vào biệt phủ của Nguyễn Thành Bút, xe cộ sang trọng đã nối đuôi nhau đỗ dài. Taxi, xe 16 chỗ chở khách lên đỗ ở đường ngoài. Xe vừa rẽ vào con đường riêng dẫn đến biệt phủ, người đàn ông mang khuôn mặt dữ dằn đã tiến ra chặn đầu hỏi: “Anh đã đăng ký chưa?”. Tôi bảo đăng ký rồi, thì anh ta thu 20 ngàn tiền trông xe. Xe đỗ, anh ta trực tiếp dẫn chúng tôi tiến đến chiếc cổng sắt to tướng, nặng nề. Vừa đi, anh ta vừa đưa ra một số quy định, trong đó, anh ta nhấn mạnh nhất quy định: “Cấm quay phim, cấm chụp ảnh”. Do đã có sự chuẩn bị kỹ càng, nên quy định đó chả có ý nghĩa gì với tôi. Có lẽ, lão Bút này đã bị dính nhiều vố đau do công an, nhà báo lọt vào, nên mới đưa ra nhiều quy định khắt khe như vậy.

Đứng ngoài cổng sắt, nhìn sang hai bên thấy bức tường cao chất ngất, dài hút tầm mắt. Cuốc bộ hết mặt tiền của biệt phủ này, cũng mỏi chân. Bảo vệ bấm chuông một lát, thì một người đàn bà béo tròn ùng ục, khệ nệ đi ra. Chị ta cầm theo cuốn sổ và chiếc bút, nghé mắt qua khe hẹp hỏi tôi: “Anh đăng ký chưa? Tên gì?”. Tôi giới thiệu tên tuổi, nghề nghiệp, chị ta mở khóa cổng cho tôi lách vào. Thế nhưng, 3 anh bạn cùng đi với tôi thì bị chặn lại. Tôi trình bày rằng, đây là bạn bè đi cùng, toàn là giám đốc các công ty, song chị ta vẫn nhất định không cho vào. Chỉ những người có tên trong sổ, tức là đã đăng ký trước mới được qua chiếc cổng này thôi. Anh bạn tôi vừa nói khó vừa nhét tờ 100 ngàn vào cuốn sổ, thì chị ta mới miễn cưỡng cho vào.

Theo người đàn bà này, mỗi ngày ông “Thánh Bút” chỉ tiếp 300 người mà thôi. Ông ta cũng chỉ viết đúng 300 tờ lệnh. Chị ta bảo, nếu bạn tôi không được ông Bút cho lệnh, thì cũng phải chịu. Dù chị ta là đệ tử, cũng không lay chuyển được quy định nghiêm ngặt do “người giời” đặt ra. Lý do không phải vì ông ta tiết kiệm chữ, mà vì mỗi ngày ông ta chỉ “can thiệp” lên trời được 300 lần mà thôi. Nếu có làm thêm, cũng không có hiệu quả, như vậy sẽ mất uy tín. Chị ta nói thêm: “Thầy Bút là người trời, là đại thánh, nên làm việc gì cũng theo nguyên tắc, không đùa được đâu!”.

Chị ta dẫn tôi đến một chiếc bàn ở ngay đầu sân. Sau khi biết tên tôi, người phụ nữ ngồi tại chiếc bàn đó viết số cho tôi vào một tờ giấy nhỏ. Tôi cầm trên tay mẩu giấy ghi số 279. Điều đó có nghĩa là 276 người đã vào biệt phủ này. 3 anh bạn đi theo tôi không được cấp số, vì là khách bổ sung. Nếu cấp số cho 3 anh bạn tôi, thì có nghĩa là phải loại những người đã đăng ký trước nhưng chưa đến. Điều đó là không thể được. Theo người đàn bà này, đợi đến 3 giờ, nếu người đã đăng ký không đến, thì sẽ cấp số của họ cho. Còn nếu số người đăng ký đến đủ 300, thì chị ta sẽ xin “thầy”. Xin được hay không, là do may rủi và cái duyên của “người giời” với mấy anh bạn tôi.

Lọt vào biệt phủ, tôi có cảm giác như vào một chốn xa hoa bậc nhất, mà chỉ bậc vua chúa, hoặc đại gia giàu sang tột đỉnh mới có được. Trung tâm biệt phủ nằm giữa một khu vườn rộng mênh mông, cỏ hoa ngút ngàn, cực kỳ mát mẻ. Dọc con đường lát gạch đỏ tươi từ cổng dẫn vào trung tâm biệt phủ, là mấy cái cũi nhốt chó. Trong cũi là những chú chó béc-giê to như con bê nằm ngủ thanh thản. Có lẽ, ban đêm mới là lúc mấy chú chó này làm việc tuần tra, bảo vệ biệt phủ giàu có, xa hoa của ông chủ.

Xung quanh biệt phủ, trung tâm biệt phủ là những cột đèn cao áp lớn như những cột đèn đường trên cầu Thanh Trì. Đêm xuống, hệ thống đèn cao áp bật lên, cả khu vực biệt phủ sẽ sáng trưng, đẹp lung linh. Ngoài vườn, lấp ló sau rặng nhãn, vải, có một am tháp bằng đá xây sẵn. Chắc “siêu người giời” tính, khi nào quy tiên, sẽ thiêu xác rồi đặt tro cốt vào am tháp này, giống như những vị vua yêu nước thời Trần một lòng, một dạ theo Phật.

Xung quanh khoảnh sân rộng mênh mông, được bố trí rất nhiều ghế đá dưới những gốc cây tỏa bóng mát, chả khác nào công viên. Giữa sân, “người giời” cho đào một cái hồ lớn, kè gạch, xây tường 4 bên, trang trí hoa văn rất đẹp. Giữa hồ là tượng Bồ Tát được khắc trên một phiến đá trắng rất đẹp. Bốn bức tường xung quanh hồ là đủ các loại hình vẽ liên quan đến Phật giáo, thánh thần. Dưới chân tường của hồ nước được trang trí dày đặc các hộp đèn chiếu sáng như quanh hồ Gươm, để hồ nước này có thể phát sáng lung linh về đêm…
Các đệ tử cuồng tín, sau khi kiểm tra tên tuổi, số chứng minh thư sẽ nhận được thẻ bài và vào cổng. Từng người một sẽ đi qua sân, bên sườn hồ nước tiến thẳng đến tòa nhà trung tâm của biệt phủ. Đây là tòa nhà chính, là dinh cơ cực kỳ hoành tráng, 4 tầng, với 4 mái cong cong. Những chiếc cột khổng lồ không rõ bằng gỗ hay xi măng giả gỗ. Nhìn tòa nhà, chẳng rõ là biệt điện, cung vua, phủ chúa, hay đình đền, nhà thờ. Có lẽ, ngôi nhà được xây theo ý tưởng của “người giời”.

Hàng trăm con người đứng xếp hàng dưới sân chờ đến lượt lấy số. Người phụ nữ mặc áo dài thướt tha trông khá sang trọng từ tầng hai tòa nhà chính bước xuống, tay cầm chiếc loa nói oang oang chỉ dẫn cách đệ tử hành lễ. Sau tìm hiểu mới biết đó chính là vợ của Bút, mọi người gọi là “cô” Lương. Theo lời người đàn bà này thì tầng 2 của tòa Thiên Pháp Sứ là nơi tối linh tối thượng. Nếu ai cầu sự việc cực kỳ hệ trọng, liên quan đến vận mệnh Tổ quốc, gia đình, dòng tộc, sự nghiệp, tính mạng bản thân thì lên đó phát tâm phát nguyện, đặt lễ rồi cầu. Sau đó, người đàn bà này yêu cầu những người cầu danh, cầu lộc, cầu chữa bệnh nan y, cầu tình cảm, hạnh phúc, anh em gia đình thuận hòa, làng xóm vui vẻ, thì sang ngôi nhà phía bên phải, nơi thờ Chúa Năm Phương. Theo bà ta, cứ đặt lễ ở đó rồi cầu, thì cầu được ước thấy.


Tòa nhà trung tâm biệt phủ.
Sau khi hướng dẫn các đệ tử cách đặt lễ và cầu tài cầu lộc thì “cô” Lương lên tầng 2 làm nhiệm vụ… gom tiền lễ. Một người đàn ông đứng chặn ngay chân cầu thang tòa Thiên Pháp Sứ làm nhiệm vụ phát đĩa. Tất cả những người đã lọt vào cổng biệt phủ, không được rẽ ngang rẽ dọc, mà đều phải tiến đến tòa Thiên Pháp Sứ này nhận đĩa, rồi đi lên tầng 2. Không ai bảo ai, song như một quy trình bắt buộc, ít nhất là đồng mệnh giá 100 ngàn phải được đặt vào đĩa. Những người vào biệt phủ toàn đại gia đi ôtô, nên ít khi đặt lễ 100 ngàn, mà toàn đặt tiền 200, 500 ngàn, thậm chí có người đặt luôn vài tờ 500 ngàn. Nhiều đại gia chơi sang thì đặt ngoại tệ mạnh như USD, euro.

Phòng hành lễ tầng 2 của tòa Thiên Pháp Sứ rộng mênh mông. Hoành phi câu đối toàn dát vàng thật sáng chóe, bóng loáng. Mọi người đặt tiền lên bàn rồi quỳ gối, chắp tay hành lễ, cầu phúc lộc. Nội dung bài khấn do “người giời” in sẵn phát cho, các đệ tử cứ thế mà đọc như cái máy: “Con Nam Mô A Di Đà Phật (khấn 3 lần). Con lạy 9 phương trời, con lạy 10 phương Phật. Con lạy Chư Phật 10 phương, 10 phương Chư Phật. Con lạy ban cộng đồng Tòa Thiên Pháp Sứ Đức Vua Cha Ngọc Hoàng Thượng Đế xứ vườn Cam, thôn Giữa, xã An Bình, huyện Thuận Thành, tỉnh Bắc Ninh. Tên con là… sinh năm… quê quán…”. Sau đó, đám người mê muội thi nhau ước đủ các thứ giàu sang, khỏe mạnh, thành đạt, hạnh phúc…

Cứ từng tốp khoảng 10 người vào ban thờ tòa Thiên Pháp Sứ đặt lễ, khấn vái cầu phúc, rồi lại đến lượt tốp khác. Khi tốp vừa dâng lễ đứng lên, thì “cô” Lương lại làm nhiệm vụ dọn tiền, thu đĩa, để ban thờ còn chỗ trống cho tốp khác đặt lễ. Với lại, trên ban thờ la liệt những đồng tiền mệnh giá lớn, nên không thể không kiểm soát. Riêng ban thờ tòa Thiên Pháp Sứ cũng có 4 người phụ nữ luôn tay, luôn chân hướng dẫn các đệ tử đặt lễ, dọn lễ, gom tiền. Cảnh tượng này chả khác gì mưa tiền từ trên trời rơi xuống.

Sau khi đặt lễ ở tòa Thiên Pháp Sứ, thì các đệ tử cuồng tín đi ra nhà thờ Mẫu đặt lễ. Đây cũng là một tòa nhà bằng gỗ lim cực lớn, dát vàng sáng rực khắp nơi. Trong tòa nhà la liệt đồ cổ quý hiếm. Đáng chú ý là đôi ngà voi cực lớn, cong vút. Theo người phụ nữ trông coi nhà thờ Mẫu, thì ông Bút đã bỏ ra hơn trăm ngàn đôla, tức 2 tỉ đồng để mua cặp ngà này từ mấy năm trước.

Sau khi hành lễ, đặt tiền khắp nơi, các đệ tử cuồng tín lại xếp hàng nhận chiếc thẻ gỗ, rồi ra nhà chờ bên tả của tòa Thiên Pháp Sứ ngồi chờ. Nhà chờ là ngôi nhà sàn bằng gỗ quý khổng lồ, thiết kế 2 tầng. Hàng trăm người ngồi trên ghế xem tivi, uống trà để đợi “Thánh”. Ngoài sân, trên các ghế đá, các đại gia đứng ngồi ngả ngớn. Tranh thủ lúc chờ đợi “Thánh”, các đệ tử đi… chợ. Nói là đi chợ cho vui, chứ thực ra là vài gian hàng bố trí ở góc sân tòa Thiên Pháp Sứ, giáp với khu vườn nhãn. Tại đây, người ta bày đủ thứ rau cỏ, trứng gà, trứng vịt như ở chợ. Mấy chị bán hàng quảng cáo rằng, đây là rau sạch trồng ở vườn nhà “Thánh Bút”, gà thả rông ở vườn nhà “Thánh Bút”, tức là nuôi trồng ở “đất Thánh”, nên ăn vào sẽ được nhiều lộc. Ai đến đây cũng đều mua một vài mớ rau, vài quả trứng, ít lạc, đỗ lấy may, dù đắt gấp cả chục lần ở chợ. Quả là phục sát đất tài kinh doanh, tận thu tiền từ đệ tử của “ông Thánh” này.


Xếp hàng xin “lệnh trời”.
Các đệ tử ngóng chờ bải hoải, đến 16 giờ 45 phút thì “ông Thánh Bút” xuất hiện đột ngột. Đám người chờ đợi mấy tiếng đồng hồ nhốn nháo cả lên. Chả rõ Bút xuất hiện từ đâu, không rõ từ trên trời rơi xuống hay từ dưới đất ngoi lên. Sau này tìm hiểu, tôi mới biết, Bút trú ngụ ở tầng một của tòa Thiên Pháp Sứ. Thảo nào, khi vào tòa nhà này đặt lễ, luôn có 2 người túc trực bảo vệ nghiêm ngặt. Các đệ tử được phát đĩa, lấy số, rồi được đẩy đi thẳng lên cầu thang. Toàn bộ cánh cửa tầng một khép kín, không ai được phép tiến vào. Chỉ khi nào các đệ tử đặt tiền khắp nơi xong và đến giờ hoàng đạo, Bút mới xuất hiện đột ngột. Sự xuất hiện bất ngờ của Bút, rồi sự biến mất cũng nhanh như chớp, càng làm con người gã thêm phần bí ẩn.

Sự xuất hiện của “Thánh Bút” khiến khung cảnh náo loạn. Không nói không rằng, Bút ngồi trên chiếc ghế tre, trước mặt là chiếc bàn tre đặt giữa sân. Vợ Bút ngồi ở bàn bên cạnh để nhận tiền công đức. Tôi thắc mắc với “cô” Lương rằng, vì sao “thầy” không ngồi trong nhà, hoặc chỗ mát để viết chữ, mà lại ngồi giữa sân hóng nắng thế, thì bà ta bảo: “Thầy Bút ngồi giữa trời để hấp thụ năng lượng vũ trụ, thu các tần số vũ trụ thì mới bắt được bệnh của các đệ tử!”.

“Thánh Bút” mặc bộ đồ trắng toát, trông như ông thầy địa lý người Trung Hoa. Tóc búi củ hành sau gáy, râu lưa thưa vài cọng nhưng cũng có một số cọng dài đến ngang ngực. Điều lạ là tóc và râu của Bút trắng xóa, trong khi gã mới chỉ 46 tuổi mấy tháng. Có lẽ làm “người giời” nên bộ dạng phải kỳ quái, khác đời như vậy. Các đệ tử thì cứ xuýt xoa “thầy” cứu nhân độ thế vất vả, nên chóng già, còn làng xóm thì bảo, cứ vài hôm Bút lại về Hà Nội nhuộm râu tóc cho trắng xóa, thế mới giống thánh thần.

Mấy vệ sĩ làm công việc sắp xếp trật tự, yêu cầu các đệ tử xếp thành hàng dài tít tắp. Một MC ăn mặc trang trọng, đứng trên thềm nhà hướng dẫn. Vị MC giới thiệu cho mọi người biết về “đấng tối cao” đang ngồi trước mặt. Theo đó, công lực của Bút là vô biên, không gì không làm được. Khả năng của lão là sai bảo cả thần thánh, thiên địa. Không ai cần trình bày, ý kiến gì cả, “Thánh” đã biết được hết mong muốn, nỗi lòng của các đệ tử. “Thánh” sẽ phát cho mỗi người một tờ lệnh có “chữ trời”. Các đệ tử chỉ việc đem đốt tờ lệnh vào đúng giờ, đúng địa điểm như “Thánh” dặn, thì mọi mong muốn về sức khỏe, công danh, tiền bạc đều kéo đến, mọi vận hạn đều bay biến rất thần kỳ. Vị MC cũng dặn kỹ, các đệ tử khi đến lấy lệnh, phải chắp tay vái “thầy”, rồi thật chú ý lời “thầy” nói, bởi “thầy” nói rất nhỏ và không nói lại. Các đệ tử nhận xong lệnh thì lập tức ra ngay, không được hỏi lại. Nhận lệnh rồi, coi như mọi mong ước đã thành hiện thực, các đệ tử nên xả tâm bằng cách đặt tiền ở các hòm tập phúc và công đức để “thầy” quyên góp xây chùa.

Nghe lão MC, là Nguyễn Thành Tờ, em trai Nguyễn Thành Bút hướng dẫn các đệ tử cách “xả tâm”, tôi chợt nhìn ra hồ nước giữa sân, nơi có tượng Quan Thế Âm, thấy xung quanh hồ bố trí dày đặc hòm tập phúc, hòm nào cũng to tướng, để các đệ tử tha hồ nhét tiền vào. Ngay cạnh chỗ ngồi của “Thánh Bút” tiếp tục được bố trí thêm một bàn nữa và có 2 người làm nhiệm vụ thu tiền quyên góp xây chùa. Mỗi người, sau khi được ban lệnh, lại chen nhau công đức và nhét tiền vào các hòm có hai chữ “tập phúc” đặt quanh hồ nước.


“Chữ trời” của Nguyễn Thành Bút.
Sau khi người em trai Nguyễn Thành Tờ, kiêm MC ngừng lời, thì “Thánh Bút” bắt đầu vung bút ban “lệnh trời”. Lần lượt các đệ tử tiến đến chắp tay vái sống. Đệ tử vừa cúi đầu vái, Bút đã ngoáy xong một “chữ trời” cùng với lời thì thầm vào tai. Tôi đứng cạnh, giương tai nghe, thì đại để, lời “Thánh Bút” chỉ có thế này: “21giờ đốt ngoài sân”; “22 giờ kém 3 phút đốt ngoài ngõ”, rồi thì “20giờ đốt giữa hiên”, “23giờ đốt giữa phòng ngủ”… Có nghĩa là, cứ đến giờ đó, đệ tử chỉ việc đem tờ “lệnh” ra đúng địa điểm mà Bút nói để đốt. Mọi người nhận “lệnh” xong, liền chạy ra chiếc bàn phía sau lấy bút ghi lại giờ đốt và địa điểm kẻo quên. Người nào nghe không rõ, tai nghễnh ngãng, vừa định hỏi lại, thì người đàn ông ngồi cạnh liền nhắc hộ giờ và địa điểm đốt “lệnh”. Nhắc xong, ông ta đẩy ra luôn để cho người khác tiến lên. Tôi dùng điện thoại bấm giờ, thấy rằng, cứ 6-7 giây, “người giời” Nguyễn Thành Bút đã ban xong một “lệnh” bằng “chữ trời” cho một người. Nhận lệnh rồi, ai cũng mừng ra mặt, cứ căng tờ giấy ngắm nghía chữ. Tất nhiên, chả ai đọc được thứ chữ đó, vì chẳng phải chữ Tàu, cũng chẳng phải chữ Tây, mà là chữ… ‘trời”. Chữ đó, chỉ có Bút và thánh thần mới đọc được. Loáng một cái, “Thánh Bút” đã ban xong “lệnh” cho mấy trăm con người.

Tôi nhẩm tính, riêng tiền đặt lễ tại tòa Thiên Pháp Sứ của hơn 300 con người trong buổi chiều hôm đó, cũng phải cỡ năm bảy mươi triệu đồng. Đấy là chưa kể, các đệ tử còn rải tiền như bươm bướm ở các ban thờ, chân các tượng Phật, rồi nhét đầy mấy hòm tập phúc quanh hồ nước. Hành động ban lệnh, kiếm tiền của Nguyễn Thành Bút quả là nhanh hơn cả chớp. Chỉ vung bút vẽ vời lăng nhăng chưa đầy nửa tiếng, Nguyễn Thành Bút đã bỏ túi cả trăm triệu đồng. Đúng là cảnh vung bút như chớp, kiếm tiền như mưa!

Sau khi nhận xong “chữ trời”, tôi tiến lại phía bàn “cô” Lương ngồi. Tôi nói vu vơ: “Thầy Bút thiêng quá “cô” nhỉ. Mỗi ngày có mấy trăm người đến xin lệnh thế này”. Nghe tôi nói thế, “cô” Lương quay sang bảo: “Ăn thua gì con. Mấy năm trước, mỗi ngày tòa Thiên Pháp Sứ đón 10 ngàn người cơ. Xe ôtô cứ là để kín sân vận động của xã, đỗ dọc từ tỉnh lộ vào đến phủ, tắc đường cả tiếng đồng hồ. Ngày nào thầy cũng ngồi ban lệnh mấy tiếng mới xong, viết đến cứng cả tay. Giờ sức thầy không tốt như xưa nữa, nên không ban nhiều, mỗi ngày chỉ đón 300 người thôi”. Nghe người đàn bà này kể vậy, tôi thực sự choáng. Mỗi ngày Nguyễn Thành Bút viết 10 ngàn tờ lệnh, thì có nghĩa mỗi ngày Bút kiếm được cả tỉ bạc! Điều đó lý giải vì sao Nguyễn Thành Bút lại giàu có, xây dựng biệt phủ xa hoa như vậy.

Ngay khi ban lệnh xong, người đàn bà béo ụ ị làm nhiệm vụ mở cổng đón khách, đã cầm tiền lót tay của mấy anh bạn tôi, tiến lại phía Bút để xin Bút bố thí thêm cho mấy anh bạn tôi một “chữ trời”. Thấy cảnh hàng trăm con người sùng bái Bút như Thánh, mấy anh bạn tôi cũng tỏ ra mê muội, đứng khúm núm phía sau lưng Bút để mong Bút thương xót ban lệnh. “Ông Thánh” này chẳng nói chẳng rằng, nhìn qua một lượt, rồi lắc đầu. Điều đó có nghĩa, Bút không chấp nhận ban lệnh thêm và cũng có nghĩa là, mấy anh bạn tôi mất trắng tiền đặt lễ.

Quả thực, những người đã mang trong mình chút mê tín, nếu diện kiến Nguyễn Thành Bút, sẽ bị cái vẻ lạnh lùng, quái gở của gã làm cho thêm mê muội. Chứng kiến cảnh mỗi ngày hàng trăm con người, toàn đại gia đi xe hơi đến xin chữ, thì không ai không đặt câu hỏi: Phải chăng Nguyễn Thành Bút là “người giời”, có quyền năng thực sự? Tôi chắc rằng, chính những con người (toàn là quan chức, đại gia) cứ xếp hàng rồng rắn đi xin lệnh kia, là tác nhân để tạo ra một “người giời” hết sức quái gở. Chỉ có những người dân quanh xóm là hiểu rõ nhất về Nguyễn Thành Bút, không bao giờ tin Bút là người có thể làm việc thay được thánh thần. Trong con mắt người dân xung quanh, Bút là kẻ lừa đảo siêu hạng. Do đó, chả có người trong làng trong xã nào đến nhà Bút xin lệnh để thành đại gia.

Thứ Hai, 20 tháng 6, 2011

Món mới nhà hàng Bến Phố

Nghiên nghiên cứu cứu trao đổi với A Nhật - Người mới đại diện cho Chú Danh tại nhà hàng - AE ra nhà hàng ra món mới tương đối đặc biệt :
Bó Nướng Campuchia .
Thật ra tên món ăn đặt theo cảm hứng từ nước chấm Brohok mà tại Nha Trang chưa có nhà hàng nào dùng thứ nước mắm có nguồn gốc nhập từ Campuchia này. Nó vừa thơm, ngọt, mặm
rất ngon.
Sản phẩm của Nhà hàng Bến Phố mang tính Nam Bộ rất nhiều bao gồm các thành phần :

Thành phần : Thịt bò thăng loại ngon nhất nằm dọc lưng, rau nhút, cà, cà rốt ngâm chua, mắm brohok với vị măn, ngọt, đậm đà khó quên.
Hương vị : Với vị ngọt của thịt bò, chat của rau nhút, chua ngọt của cà rốt và mùi thơm của mắm Brohok, bò nướng Campudia thực sự là món ăn rất ngon.
Bạn có thể thưởng thức ngay tại nhà hàng Bến Phố với giá : 90.000/dĩa.


Nhà hàng Bến Phố - Cầu Xóm Bóng - Nha Trang

Thứ Bảy, 11 tháng 6, 2011

Tôi xem Festival biển 2011

Hôm nay là ngày đầu tiên Festival Biển có các sự kiện chính thức, mặc dù công việc nhiều nhưng mình cũng cố gắng đi lòng vòng Post một ít bài về Festival 2011-với chủ đề : Đại Dương Xanh - Tương Lai Xanh.
Có lẽ điều đầu tiên ai cũng cảm nhận được là so với Festival trước Khánh Hòa ngày càng chuyên nghiệp hơn trong cách làm du lịch và mức độ hoành tráng của sự kiện. Đường sá trang hoàng đẹp hơn, nhiều sự kiện hơn...và cũng có thể con người Khánh Hòa sẽ văn minh lịch sự.
Tìm trên google với các cụm từ :Festival biển nha trang 2011 có 908.000 kết quả, các sự kiện festival 2011 có 9.030.000 tương đối tốt.
11h30 lang thang ngoài đường Trần Phú cũng chụp dc một số hình ảnh các sự kiện, còn buổi tối cả kì Festival tôi chẳng có cơ hội nào để xem vì cái nhà hàng đông khách.

Thứ Bảy, 4 tháng 6, 2011

Nha Trang - Đà Lạt ( Hãi hùng đường cũ Phan Rang)

Vì lý do trục trặc đặt vé Phương Trang mà tôi phải trãi nghiệm một chuyến đi Đà Lạt hãi hùng.
1h30 xuất phát từ bến xe phía nam, theo nhà xe Bảy Cao, Trời ah xe ford không máy lạnh trời mùa này ngồi chờ tại bến xe nóng khủng khiếp tuy nhiên nhà xe cho xe chạy đúng giờ. Xe chạy lúc nhanh lúc chậm lúc đón khách, lúc trả khách, lúc ghé trạm, hình như chủ xe này sợ tài xe ăn gian tiền cước xe nên làm tới 4 tram trên toàn bộ cung đường 220km. Mọi việc cũng chẵng có gì gọi là hãi hùng nếu như không có đoạn đừng từ ngã ba Phan Rang rẽ đi Đà Lạt - Xấu kinh khủng - Không thể nào tường tương ra con đường huyết mạch nối 2 tỉnh mà giống như đi đường đất cấp huyện - Tài xế bảo khỏi tránh Ổ gà luôn vì có tránh cũng không tránh được mà không phải 1 đoạn ngắn mà cả cung đường toàn đường như thế. Cũng chưa kinh khủng bằng đi đường đèo mà bác tài xế nhà ta cứ tay lo alo tay lái làm mình run chết đi.Trời thì mưa, đường thì xấu, sương mù không thấy, đường đèo mà bác tài cứ mải mê nói chuyện điện thoại, lái chỉ có 1 tay. Nói chung là tôi sẽ không đi xe Bảy Cao lần nữa.
Hên quá cuối cùng thì tôi cũng đến Đà lạt vào lúc 6h45 phút. Ngày mai ở đà lạt thêm một ngày nếu có thăm thú chụp ảnh thì sẽ Post lên cho bà con xem.
Ngủ đây.
Ngủ dậy ,ăn sáng ngắm hồ Đà Lạt tại cà phê Nhật Nguyên đi thẳng xuống khu du lịch Trần Gia nằm cạnh đường cao tốc nơi có chi nhánh nhà hàng Yến Sào Khánh Hòa.Vị trí nằm hơi xa so với trung tâm thành phố (18km). Khu du lịch này không có khách sạn, chỉ có đá cảnh, hồ nước, cây xanh và một ngôi chùa.
Hồ cá thì cá rất nhiều mình có quay 1 clip khoảng 2 phút về cá trong hồ upload lên trên google rồi :
From Videocachep

Trưa trả phòng khách sạn O sao, chuyển qua ở khách sạn mới 4 sao , Saphia cái khách sạn ngộ ghê, nó mới khánh thành 20 ngày nhưng bên trong theo phong cách cánh đây chừng 80 năm. Toàn bộ kiến trúc Pháp cổ :






Thang máy
Nói chung tất cả mọi thứ đều làm trở về cách đây 80 năm, giá phòng cũng rẻ chắc là do mới khai trương.
Sau khi nhận phòng xong trời Đà Lạt sáng nay, trưa mưa ngay. Đi ăn ngay cái lẫu 1 người giá rẻ thật :

Mà phải công nhận : Đà Lạt mà mưa nhìn nó chán thật :


Ăn xong trời tạnh chạy qua nhà hàng Thung Lũng Cá gặp ông bạn lâu năm làm 2 xi rượu phê lòi tới tối. Ra chợ Đà Lạt mua ít mứt :

Toàn khách du lịch

Thứ Năm, 2 tháng 6, 2011

Bài viết nhỏ về Quản lý dự án CNTT

Một bài tập nhỏ về quản lý dự án CNTT được học. Anh em có thể tham khảo khi học môn này trong chương trình của HUT - (Master)
Tải về tại đây
Trần Anh

Thứ Tư, 1 tháng 6, 2011

Chia tay một khách hàng.

A Dũng, một khách hàng thân thiết của nhà hàng Bến Phố. Dù nhà hàng có thay tên, đổi chủ, đổi bếp, đổi nhân viên nhưng A Dũng vẫn ghé ủng hộ nhà hàng hầu như hằng ngày.
Hôm nay nghe tin : A Dũng DIE, do đột quỵ . Thành kính chia buồn cũng gia đình A. Chúc anh về miền Tây Phương Cực Lạc. Thiếu A Dũng, quán cũng thiếu đi chút gì thân thuộc, nhân viên bảo mới 3 ngày không thấy A Dũng mà đã nghe tin A Dũng mất.
Thay mặt nhân viên Nhà Hàng Bến Phố - Thành Kinh Phân Ưu.